• tailieuluatkinhte1327@gmail.com
Tư vấn,nghiên cứu Luật
Bút ký nghề tòa án phần 6

Bút ký nghề tòa án phần 6

Bút ký nghề toà án (tiếp theo)

Về thăm nàng, chở nàng lên Hằng Xái cho đi chơi suối, vào rừng hái măng và cắm trại thung lũng sim. Người yêu thế mà còn hồn nhiên lắm, trong mắt nàng, mình làm cái việc gì đó ghê gớm, muốn cho ai thắng ai thua, muốn bỏ tù tha ai là có quyền. Bảo nàng ôi em ơi, làm gì có, anh chỉ là tay đánh máy shipper tống đạt quèn thôi em. Nàng mơ màng ôm mình thật ấm, đó là anh chưa làm thẩm phán, anh cứ làm thẩm phán rồi đời anh sẽ đỡ khổ. Nàng, cô giáo trường cấp ba phố huyện vỗ về mình như mẹ dỗ con. Nàng gì cái đầu trống rỗng của mình vào khuôn ngực nóng bỏng của nàng, cuốn mình vào cuộc yêu đương điên cuồng trong đêm Hằng Xái không còn se lạnh nữa.

Ăn trưa, bố bảo bên họ nhà mình riêng nhánh 2, chi 4, chỉ có con là làm quan nhà nước. Các cụ thúc phụ có nói, hơn mười năm nay chưa thấy ủng hộ gì cho nhánh, cho chi. Thằng Năm con chú Trường ở chi 6, vừa rồi tài trợ cả ba cái cột gỗ với 50 triệu để sửa lại nhà thờ tổ. Mà nó quan tước gì đâu, làm gì bên bất động sản mà nhiều tiền thế không biết.

Mẹ nói nó còn phải học hành, tiền đâu mà ủng hộ, cả đời họ mạc có thăm hỏi gì ốm đau con cháu, chưa chi đã nghĩ tới đòi hỏi, cũng để con nó từ từ đã. Cũng hay, muốn con cháu trong họ ủng hộ này kia, thì họ tộc cũng phải có sự tổ chức rồi quan tâm con cháu, chứ cứ đợi cháu con làm này làm kia, thấy không có tiền ủng hộ lại cạnh khóe là không được. Hiếu nghĩa gì cũng phải từ sự trân quý đến từ hai phía. 

Bố và mẹ lại cãi nhau to.

 Con đường quê nay đua làm nông thôn mới, dân hiến đất mở đường, nhà nước cùng nhân dân đỗ bê tông, trồng cây, thắp điện, hình ảnh quê mình thay đổi chóng mặt, trở nên tươi sáng.

 Gặp lại thằng Công bạn học cũ giờ làm công chứng kêu đi ăn sáng cháo lòng rồi nghe nó kể chuyện, cũng thấy hay nên ghi lại.

Nó bảo hồi nó ra trường, lang bạt xin việc khắp nơi, nộp hồ sơ thi đủ cơ quan Tòa Viện đủ kiểu, học gần thủ khoa trường luật mà thi đâu trật đó.

Xong nó vào một văn phòng luật. Ngày đầu tiên anh chủ đưa nó 6 cuốn sách về tài chính và dạy làm giàu để đọc, đọ đi em ạ, ở đây sách và anh sẽ cho em biết tiền nó quan trọng như thế nào. Không có tiền chú mày sẽ hèn lắm.

Với Slogan “MANG TIỀN VỀ CHO BẠN”, sau tầm một tuần học những thứ cao siêu về giá trị của tiền, nó thực hành việc gọi điện để yêu cầu các con nợ trả tiền cho các thân chủ bank và công ty tài chính. Rồi nó được nghe các cuộc trả lời như này: “Em có học không em, nếu có học sao em đi làm cái nghề thất đức thế, em cho vay hay em kề dao vào cổ chị em giết chị chỉ vì tiền, chị vay 50 triệu, đã trả đến 70 triệu rồi mà mày còn thông báo cho chị phải trả 68 triệu là sao hả em? Em là quân giết người à?.” “Mày là thằng khốn nạn, em trai tao vay 30 triệu, đã trả 46 triệu rồi sao còn nợ đến 54 triệu!” “Mả mẹ mày chứ tao đang ngủ buổi chiều nhá, chồng tao vay thì đi mà đòi sao gọi vào máy tao, mày có muốn tao chém mày không”.

 Có hôm, nó hẹn được một ông anh đến quán cafe Cây Đa Bà Bảy để giải quyết dứt điểm khoản vay. Đến nơi, ông anh khoắt nó đến cái bàn lớn, 4 ông xăm trỗ ngồi hằm hè, trên bàn một cái dao chặt thịt heo nằm sẵn. Anh hẹn chú em đến đây có hai việc muốn báo chú em. Một là, anh có vay bốn chục triệu của ngân hàng nhưng giờ anh không có tiền để trả, tài sản anh không còn gì, kiện thì các chú cứ kiện. Hai là, chú ngừng ngay việc gọi điện, thông báo đòi tiền, nếu không bọn anh lại động tay chân. Anh nói cho chú biết, chú đi đòi vặt khoản vay vài chục triệu, còn bọn anh đây chuyên đi đòi cho các khoản vay cả chục tỷ. Chú có ý kiến gì không? Không ý kiến là tốt.

 Nó đi đòi nợ thuê, mà gặp phải đội đòi nợ thuê thứ thiệt, thế là bỏ ước mơ làm luật sư, đi học công chứng.

 Tao trúng nhờ đất mày ơi, công chứng bọn tao cũng phải ăn chia hết, mấy cái thế chấp, chuyển nhượng với mua bán đất cát, nhưng phải chia mới có mối, giờ cùng ì xèo rồi, công chứng giờ mở tràn lan, cạnh tranh nhau mọc ra còn nhiều hơn cả các quán chào lòng ở cái tỉnh này. À, nhà xe đất cát là dịp trúng đất, chứ tao làm gì đâu. Mua hai lô lời bốn lô, bốn lô tao lại lời bảy lô nữa. Đấy, vậy mới có, giờ thì đất bể rồi, may mà rút kịp nên vẫn êm. Đéo gì học hành, mày thấy, vợ tao thạc sỹ rồi kìa, làm công chức huyện, lương đúng 5 triệu. Tao còn trả cho bà giúp việc 6 triệu bao ăn ở quần áo. Vợ tao kiếm đến ba đời cũng không mua được lô đất, tao chẳng cần trí não mẹ gì mua lô đất không ngờ giá nó tăng mấy lần có thêm mấy lô, nói thật là nhờ sự kỳ dị của thị trường vào đúng lúc, chứ có tính toán khôn ngoan mẹ gì đâu.

À thằng Bốn “chó” cũng trúng đất. Nó đi làm thuê trong Nam, rồi đi cò đất, ban đầu trúng hai lô, xong rồi về gom tiền anh em ở quê vào hốt bảy mươi lô của một dự án mới. Nó hốt đất có 200 củ, sau hơn năm, nó bán đến 800 củ một lô, thành đại gia ngay. Nhưng đã lỡ ngu còn trọc phú vô học hám tiền là chết. Đất lúa mà nó đòi gom làm dự án, đéo gì toàn mang tiền đi cho mấy ông chủ tịch huyện với tỉnh để xin làm sổ đỏ, thì thằng quan nào mà có tiền không tiếp, ấy thế mà tự đắc quen ông này bà kia rồi tưởng quen là có thể làm dự án. Chết khổ, giờ cái thằng bán 20ha đất lúa cho nó chạy sang Lào rồi, hết tiền rồi, bể rồi.

Nhưng nói đến lên voi xuống chó vì đất cát phải là thằng Tuấn cụt. Đi tù về tội đánh nhau về, vào lúc giá đất nhảy như điện giật, nó về bảo bà già cắm ngân hàng, mua ba lô trúng, rồi có tiền nó về mấy huyện ven thành phố, gom rồi bán, trúng, thành đại gia, có một mớ tiền mang đi đầu tư đủ ngành nghề khác, đi làm từ thiện, thuê mấy tay phóng viên mấy tờ báo đời đăng bài khoe khoang. Từ một tay trộm cắp, đi tù hai năm, làm cò đất, thành nhân vật nổi đình đám ở tỉnh, đó không phải là chuyển biến của đạo đức con người mà chuyển biến ma quỹ của cái thị trường nhà đất quái dị, và cả các quy trình gom đất của dân với giá rẻ mặt để phân lô, xây nhà bán lấy tiền gấp trăm lần. Nó làm được là bởi nó bơm tiền cho mấy thằng quan chức lợi ích nhóm. Đầu tư đất, có tiền bị mấy cha quan chức dẫn dụ, mở rộng đầu tư khai thác cát, làm thép, xi măng nhặng lên để tỉnh huyện phát triển nhiều hướng, quay phim chụp hình chiếu khoe khoang. Tiền ném vào không đẻ ra tiền, thua lỗ liên miên. Lúc này, bọn quan chức đầu trâu mặt ngựa nhận tiền rồi thì cũng trốn biệt, tự thân vay mượn đầu tư nay thiếu tiền sinh lừa đảo, thế là bị tố, bị công an họ hốt đi rồi.

Sự vô minh bất thường của đất cát làm đảo lộn mọi giá trị, nó biến sự lao động chân chính của công nhân, kỹ sư, giáo viên, công chức lương thiện thành rẻ rúng nghèo đói. Biến mấy thằng ma cô vô học thành giàu có. Tiền kiếm được những lúc dễ dãi như vậy chúng nó ném vào chạy chức chạy quyền, thao túng ghế ngồi, sắp đặt chức tước, xô đẩy những giá trị thật, con người thật bổ nhào, ngã nghiêng, dựng lên từng nhóm lợi ích lúc nhúc. Chúng kết hợp cùng nhau, thuê bọn báo bẩn viết thuê, bọn KOL viết thuê phè phởn trình diễn những bề mặt đạo đức giả tạo thông qua các hoạt động từ thiện, ủng hộ đồng bào, giúp hoàn cảnh khó khăn, bề ngoài thì nhân văn, bên trong là trò lòe bịp trá hình. Mấy thằng quan chức được dựng lên tưởng là thoát, nhưng dễ gì, Tuấn cụt vào tù, nó cũng khai hết, lộ mặt cả lũ tội phạm, bị hốt đi cả. 

Kính rủ mình đi nhậu. Kính làm luật sư nhưng xông xênh, thấy suốt ngày chơi facebook với quảng cáo cho cửa hàng phở của vợ. Theo các hình ảnh về giấy triệu tập, thông báo hoãn tòa, hình đi trại giam thì Kính cũng đam mê khát khao nghề. Kính cũng hay quảng cáo cho quán phở của mẹ, rồi những vụ ầm ỉ liên quan phở Thìn gì đó, Kính bảo, đếch bằng quán phở nhà mình.

Kính cũng hay đi săn mấy vụ án có drama để đú trend, cứ vụ nào có ầm ỉ mà bên cáo bên hại kiểu nghèo nghèo, Kính xắn tay đi xin được làm luật sư miễn phí. Kính bảo vì lẽ phải, công lý và thiên chức luật sư. Còn nhiều bọn thối mồm lại bảo Kính chẳng có việc nên đú trend để câu like kiếm việc. 

 Kính bảo tao theo nghề vì đam mê thôi, chứ tiền bạc nghề tao nó bạc, nếu vì tiền tao phụ bán phở với mẹ còn giàu hơn. Tao là tao táng vào mồm mấy thằng bảo tao đú trend xin hàng miễn phí, thì mày bảo, tao đã phải đi dán quảng cáo cột điện hay livestream để kiếm việc đâu. Bọn mày có tiền thuế của dân nuôi, bọn tao phải tự kiếm tiền để sống, mày cứ bảo có quán phở mẹ, nhưng cái đéo ăn phở mẹ để sống cả đời được à, nó nhục, mỗi thằng làm nghề lại phải dùng những cách để sống khác nhau thôi, đú đú cái đéo vào, tao đéo tham ô nhận hối lộ như bọn mày là được. Cái đéo gì, mấy thằng hay nói đạo đức thường sống rất nhục. Nhục chứ sao không nhục, đéo mẹ tao thấy có tay quan bác của mày kia kìa, ở nhà thì keo kiệt vợ chửi, ở tòa thì chuyên vòi tiền đương sự, lên facebook thì hay khoe bảo vệ công lý, lý cái đầu nó, sống đểu thế là không có được, tao khinh.  

 Kính nói mình giật cả mình. Chị Nga cũng từng dặn đi dặn lại mình, làm cái nghề nào cũng không phải do nghề quyết định sự lương thiện, cơ bản mình có đủ lương thiện với nghề không thôi. Chị Nga có ăn tiền gì của ai bao giờ, chị sống thanh thản nên chị đẹp như thiên thần.

Anh Trường 41 tuổi người quê gốc Hải Phòng, anh hút thuốc lào cho vẻ là dân quê, chứ anh ở phố, đi tây lâu lắc rồi, có phải mấy năm mới về quê một lần. Anh tự hào bảo tao không lòng vòng, tao Hải Phòng. Mà phải hút thuốc lào bằng cái điếu anh ấy thửa riêng mang theo mới chịu, vừa rít, vừa bảo anh Long 37 tuổi là sao chú máy đi học muộn thế, anh là do trở ngại, còn chú lạ nhỉ.

Anh Long bảo đời anh bạc, năm ngoái ông chánh Khải nghỉ hưu, em mới ngóc lên, chứ xong luôn đời anh ạ. Năm 31 tuổi, danh sách đi học cũng xong rồi, gần chốt. Thế nhưng thế quái đứa nào nó lại tố em với cái Đào cặp với nhau, mà em có biết cái Đào cũng cặp với ông chánh Khải đâu. Khổ, em ngây thơ nào có biết, thật Đào nó khôn lắm, anh gặp chắc gì thoát, thôi thôi nó ngọt nước lắm, giờ vẫn còn phơi phới kia kìa. Lúc đó, Đào mới bỏ chồng, đơn thân, nghĩ chỉ cặp nhau giải quyết nhu cầu cho vui thôi, ai ngờ có thằng chơi em, nó tố cho chánh Khải biết, chánh Khải không nói không rằng chỉ đạo bảo riêng thằng Long thì gác lại đã, chưa học hành gì sất.

Từ đó, không những bị điều đi xa xôi hẻo lánh, em còn bị đì đủ kiểu, cả một đội ô hợp xung quanh chánh Khải nó chèn ép, tìm mọi cách hạ uy tín, làm đủ mọi trò để em không thể nào ngóc đầu lên được. Nhưng trong cái đen cũng có cái hay, tránh được cái Đào đời nhẹ hẳn. Em thì em chấp nhận, có nhiều anh em bảo thôi chánh Khải đã chốt vậy, họ không giúp em được, phải đợi chánh Khải về, có ông bác bênh bên em, nhưng em không nói lộ, ra cả ngoài kia, sang cả tỉnh, vận động để đẩy chánh Khải đi nơi khác, nhưng khi họp để lấy ý kiến, rục rịch, chánh Khải lại có thằng Nhu chủ mỏ đá tháp tùng ra ngoài kia lo hết, lão chỉ muốn làm chánh tỉnh, không chịu đi đâu, xin làm đến về hưu. 

Chờ cho chánh Khải về phải mất gần sáu năm trời. Đôi khi chờ đợi không phải là hạnh phúc nhưng không phải lúc nào cũng vô nghĩa.

Có ông anh bên vợ làm trại vịt, em về góp vốn nuôi vịt bác ạ, nuôi vịt, mỗi lứa cả mười vạn quân, nuôi thả trong đầm ruộng cá mười mấy ha mênh mông. Nói chung cả năm sáu năm qua trong đầu em toàn tiếng vịt kêu em chả thèm quan tâm chánh Khải, lão về cái, có người lại thương em sắp cho em đi học ngay. À, em kể nghe, sau mới biết thằng Trụ đệ tử chánh Khải chơi em. Hắn theo chánh Khải leo vù vù, bằng tuổi em chứ mấy, nay làm chánh văn phòng tòa tỉnh, to chứ đừng có đùa được, thế nhưng to thì có người to hơn, cứ đợi đó, em học về mà bổ nhiệm, liệu chừng, báo vui các bác, không những chánh đương nhiệm giờ thương em, mà ngoài này cũng thương em. Đời em lên voi xuống chó, cả chục vạn quân vịt em nuôi chung với ông anh bên vợ không phải nuôi cho vui. Có lúc cũng phải chăn vịt để nuôi việc lớn, bọn nó chơi mình kiểu gì thì mình tìm đúng cách bọn nó để chơi lại, từ từ chứ đâu có vội.

 Anh Trường thì khác, chuyện là anh giỏi ngoại ngữ, được đi học thạc sỹ hơn hai năm nước ngoài, về được giao làm nghiên cứu trong tòa, nhưng cái anh học chẳng tham gia mẹ được gì vào cái nền tư pháp nước nhà cả. Hệ thống của người ta khác, con người của người ta khác các chú có hiểu không, để anh nói cho nghe nhé. Nếu ba bên mà họp với nhau để bàn thì có độc lập không? Nhưng họp ba bên đã là cái đinh gì, các chú ngây thơ lắm, này nhé có vụ đã họp đi họp lại rồi, nhưng cái đếch gì cần họp, chỉ cần cú điện thoại của ông anh cả trên ba ông ngồi họp thì rồi sẽ như thế nào? Độc lập ở đâu, chỗ nào các chú chỉ anh nghe.

Anh nói các chú nghe, nếu ta vận hành khoa học một chút, thực ra đéo cần sáng tạo mẹ gì, copy vài mô hình đã được kiểm nghiệm thực tế của bọn nó làm tốt rồi, thì hệ thống sẽ vận hành êm thôi, chứ loay hoay chửi nhau làm màu với nhau họp hành hội thảo làm gì. Lại hội thảo nữa, chuyện người ta lấy ý kiến trẻ em để làm luật hình thức đã là gì, cái hình thức nó nhiều lắm, hưu trí, chiến binh, đủ cả, ở ta toàn dân nên phải diễn cho đủ.

Tập huấn giải ngân thì khác mẹ gì mấy cái hội thảo giải ngân, ban đầu các hội thảo anh đi hết mà, thấy có mấy ông giáo sư, tiến sĩ học tây học ta đến dự, ông thì nói Nga ngon, ông bảo Pháp chuẩn, ông nói bọn Anh Mỹ bờ rồ loạn lên, ông thì đòi theo anh Trung Quốc. Rồi các ông này lại chửi nhau với các đội bưng bô bồi bút ít học nhưng làm to. Nay thì hội thảo người ta ít mời mấy ông chửi bới rồi, mấy tay ít học nhưng làm to khôn ra, đếch mời mấy tay đến nó chửi mình. Hội thảo giờ là đám dễ bảo, nơi tổ chức phải lúc thì đi Đà Nẵng, lúc Sài Gòn, lúc Hạ Long, lúc Nha Trang, lúc Đà Lạt, lúc Vũng Tàu. Hội thảo cần mẹ gì khoa học và trí tuệ, nó phải là nơi nào đẹp lạ dễ thương nghỉ dưỡng các chú mày có hiểu không.

 Có lẽ, anh Trường chỉ nói hăng thế này khi đã làm vài cút rượu vào, chứ bình thường anh im như thóc, toàn chúi đầu vào máy tính. Có cảm giác khi tỉnh rượu, đâu đâu anh cũng sợ, anh ấy sợ cấp trên, anh ấy sợ đồng nghiệp, anh ấy sợ bạn học, anh ấy sợ cả vợ. Đời cho anh ấy nhiều nỗi sợ, chỉ mỗi khi rượu hơi sương sương vào anh ấy chửi cả cuộc đời.

 Anh bảo, có mấy loại đi học nước ngoài về. Cái bọn mà ở lại được hay về mà chui vào được các tập đoàn kinh tế lớn kiếm ra tiền không nói. Còn cái bọn được nhà nước nuôi cho đi học này về cái bộ dạng nửa tây nửa ta nửa mùa kiến thức nửa mùa chuyên môn, hàn lâm không ra hàn lâm, nhưng thực tế nó chưa có thực tế, nó đôi khi lờ nhờ. Khi được đi thì oai lắm, người nhà nước, được nhà nước nuôi, nhưng khi về thì nhà nước dùng một thằng thạc sỹ đi tây về cũng giống như một thằng học tại chức online. Chẳng khác đéo gì cả, mà còn tệ hơn ấy chứ. Anh Trường bảo, thấy chưa, thằng Long nó học cái khoa luật đếch gì của cái trường gì không ai nhớ tên mà nó vẫn oai phong hơn tao. Đấy, nó có xe ngon, ngồi với toàn lãnh đạo tòa, đưa lãnh đạo tòa đi mát xa. Đấy, hàng vạn quân vịt thả đồng mới ngon, chứ tao có đéo mẹ gì ngoài cái hợp đồng cam kết phải cống hiến cho nhà nước, bỏ trước hạn thì đền tiền.

Mà bọn mày biết không, khi trẻ sợ bỏ việc ra ngoài thì phải đền tiền đi học, nhưng đến gần bốn mươi nản quá muốn bỏ thực thì hỏi dò mấy hãng luật lớn ở ngoài mấy tay bạn học cũ với mình về giờ nó cười bảo có thể nuôi nhậu quanh năm, nhưng còn về firm bọn nó, nó đéo nhận.

Vì sao không nhận à, mày ngu lắm em ơi, đúng là đồ nuôi vịt, anh mày học thạc sỹ luật Mỹ về đây, học đàng hoàng, đéo phải học online cấp bằng từ xa. Anh mày ở Hàn tu nghiệp nửa năm nữa ấy chứ, giờ tao là tiến sĩ luật rồi đấy chúng mày, ơ lại hỗn. Nhưng học tây vài ba năm đã ra cái mẹ gì, làm cái nghiên cứu sinh ở ta xong, thì đã là gì. Ở nước ngoài, lúc học bập bẹ tiếng Anh đã mất mẹ thời gian, cố gắng theo được lấy cái bằng thì chuyên một vấn đề thuộc đề tài làm, cũng chỉ mang tính học thuật hàn lâm chứ có con mẹ gì. Không có thực tế vứt, mày nuôi vịt, mày không biết cho ăn vứt, không biết phòng bệnh có mà vứt, đấy nuôi vịt cũng phải biết nuôi, chứ làm luật làm lệ làm án làm iếc mà đéo biết làm, vứt hết bọn mày ơi.

Tao học về thì sao à. Làm tay lục sự chết mòn chứ sao. Cũng vào tòa cấp cao, cũng làm nghiệp vụ, nhưng không va đập vào công việc gì thực tế đã học ở nước ngoài cả, nên giờ về mấy hãng luật chuyên nghiệp, bọn đó làm đầu tư, tư vấn, nó đéo thèm làm kiện cáo đất đai hôn nhân hay đi xin giảm nhẹ hình sự, nó làm tư vấn dự án tỷ đô, nó tranh chấp thì cũng đăng ký trọng tài bên Singapore để cãi với nhau, chứ nó đéo đến nộp đơn chỗ bọn mày rồi còn phải đút tiền để được giải quyết sớm. Đấy, thế thì nó khác tao, khác anh em mình, mày tao thách mày ra vào bọn đó mà soạn được cái hợp đồng trăm trang.

Bọn mày có mà đếch, bọn mày chỉ biết ngâm thôi, ngâm gì à, ngâm án chứ ngâm gì. Án bọn mày làm đấy, tao làm tòa cấp cao, đọc mãi tao biết. Thấy chưa ngâm năm này qua năm khác, không đút cho mấy đồng thì có thằng đã vào nghị án rồi còn bày đặt nghị án kéo dài mấy ngày để nì nèo tiền bạc, theo luật thì thắng mẹ nó rồi, mà không tuyên, chờ đút đã. Hôm kia có ông chú bên họ, có cái kiện đòi nợ hơn bốn trăm triệu, tuyên không tuyên mẹ đi, nghị án kéo dài, rồi nó tạm dừng, rồi nó hoãn, giam người ta bốn năm trời. Xong có cái đếch gì đâu, bỏ ba mươi củ, nó tuyên án cái rẹt. Bọn mày cũng sẽ thế, tao lạ đếch vào, ông ấy gọi khóc với tao, nói chú lo là lo mày cũng đi con đường của thằng đó, nhục cả họ con ơi.

Đấy, mày thấy không, cỡ tao còn đéo biết đếch gì về một dự án ngân hàng nước ngoài vào, rồi mua hệ thống nhà máy lọc dầu, mua thiết bị điện mặt trời, tư vấn đầu tư cao tốc bắc nam, cái hợp đồng của bọn nó đến cả ngàn trang tiếng Anh Việt Nhật đủ kiểu chú em à. Đấy, tao mà bỏ, thì tao cũng bỏ ra làm tư vấn, chứ làm đếch thằng luật sư đi xin giảm nhẹ hình sự với đi chia đất cát rồi phải cúi xin mấy thằng như bọn mày thì tao đéo làm. Nhưng, tao cũng ngõ ý xin việc mấy firm ngon rồi, nó chửi khéo tao, anh giỏi quá, tiến sĩ, lại làm tòa, rồi đi nước ngoài rồi, giờ em tiền đâu trả. Có thằng thì bảo anh cứ đùa em, chắc anh đùa chứ gì, mà anh có thật em cũng không dám. Nhưng nó đểu đấy, nhận mình về làm cái văn bản của bọn chúng không xong đâu.

Shopee giảm giá       Lazada voucher      Piecardin          Vnpay          Highland       VIB Bank

Mày nói đếch, tiến sĩ đếch gì mà giờ mới đi học, tao có đường tuổi tao có thể làm đủ thứ rồi chứ, nhưng đường ở đâu mà đường, các chú lại giả vờ không hiểu rồi.

Chú lại nói, tự hào đếch gì, có duyên nghề thì làm thôi, thằng nào mà chả lưu manh lúc này lúc kia để sống, anh mày cũng vậy. Nuôi vịt giỏi như chú, hơn anh tiền bạc, thì cũng chỉ đi rúc hầu các cụ, bố thí cho mấy vụ đâm chém đánh bạc, vài cái tranh chấp đất đai lặt vặt, rồi đòi nợ thuê cho bọn ngân hàng.

 Thì nói chung sống được, hầu các cụ được các cụ thương, không khổ đâu, như chú Long đó, suốt ngày đi mua thịt chó cho sếp thế, à không phải chó à, sếp thích món vịt quay à, mày thời thế, chủ đàn vịt vạn quân mà sếp lại thích vịt quay, thế thì mày quay cho ngập mồm quanh năm, sếp sướng mày sao khổ được.

Phải phù hợp các chú em ơi, á mày ở đâu nhỉ, Hằng Xái chứ gì, anh biết, lý tưởng con mẹ gì, mày xưa 25 tuổi còn lý tưởng, chứ mày 32 tuổi trên đầu rồi, thằng này 37, bọn mày lý tưởng đéo gì nữa?

Tao ngày xưa cũng mãnh liệt, hôm rồi, có thằng bạn học đại học xưa ra thi lên trung cấp, ngồi nhậu mà nó khóc, bảo cơ quan được nó với một con bé tranh nhau cái ghế phó chánh tòa huyện, mà thằng này chạy cũng mấy trăm rồi, ông cả tỉnh nhận rồi, sau kêu nó lên trả lại một nửa, bảo chú thông cảm anh, con bé nó ở ngoài kia gửi vào, mà nó đi hơn chú gấp hai, anh gửi chú lại một nửa, vì nói thật nửa kia anh lỡ lo cho người ta rồi, người ta không trả lại, thôi chú cố gắng, để anh sắp chỗ khác.

Cái đệch, thằng bạn mình bảo đéo có ngoài kia can thiệp gì cái chức quèn phó huyện cả, mà khổ nỗi con đó tiền bằng mình, nhưng nó đẹp xinh lắm mày ơi, nghe đồn ông cả tỉnh hốt rồi. Mà ông tham quá, trả lại mình một nửa, lão hốt nửa đó chứ đưa ai đâu, chứng cứ đâu mà đòi. Đấy, tiền mất, việc không xong, biết thằng nó chơi mình mà phải ngậm mồm vì miếng cơm manh áo con cái, chứ um lên trạng chết chúa cũng băng, khổ lắm các chú, anh cũng khổ chứ.

Xưa tao cũng lý tưởng, ước mơ nhiều lắm, nay đỡ rồi. Đỡ là vì sao à? Chú có hai đứa con ngoan không, hai đứa. Bố nó lỡ đi nước ngoài, mụ vợ nhà tao làm bên sở tư pháp, lương cũng đếch có đâu mà cứ đòi cho con học trường quốc tế. Anh mày nay sống bằng gì các chú biết không? Ngu thế, quyền đéo đâu làm giám đốc thẩm, chạy đếch, các cụ thôi chứ mình làm gì có cửa, à anh cấp cao, anh cấp cao nhưng làm đếch có quyền, không quyền tiền đếch các chú. Anh mày làm văn làm án kiếm tiền. Cô phó giáo sư hướng dẫn anh kết nối cho có việc mà hay bọn mày ạ, việc này tao làm được, đấy đang đánh cái luận án về hình sự đấy, một tay phó chủ tịch tỉnh đấy, bọn này mê bằng cấp lắm. Mỗi cái luận án chừng ấy, đấy, tao nửa, cô nửa. Bọn quan chức mà học kém lại hay muốn có bằng, chúng nó thích tiến sĩ, thạc sĩ lắm, trời, cái nào mà chả có giá, viết thuê đéo mẹ gì cần kỹ, xào nấu, copy nhất là lồng mấy nội dung sách nước ngoài vào, chú thích, rồi làm kỹ thuật cho nó không trùng, là được. Giờ đám học thạc sỹ tiến sỹ đông như lợn con, thì đúng một nửa học thật, tao chỉ cần một nửa học đểu, cô tao giới thiệu, tao sản xuất lấy tiền, thấy chưa, ăn thua gì, có mối phần tao hai trăm củ mà tao còn được thưởng thêm, ối đừng tưởng thấp.

Bọn mày lại dốt, bọn có chút tiếng Anh được như tao có cái lợi, có mấy cái sách tiếng Anh, chưa dịch ở Việt Nam càng tốt, dịch sơ, ném vào luận văn, luận án, rồi dẫn nguồn, thế là tránh được bắt bẻ học thuật. Ha ha mày ngốc, sao chép không dẫn nguồn gọi là đạo văn, sao chép có dẫn nguồn gọi là đang làm khoa học.

Bọn mày thấy mấy thằng cha viết lách mà trích dẫn nhiều, copy nhiều, dẫn nguồn nhiều bọn chúng tưởng chúng làm khoa học, đéo đâu toàn đi copy ý tưởng người khác, thế mới đau. Nhưng ta mà, chuộng chép ở ngoại cơ, dẫn nguồn là được, nhớ nhé, không dẫn nguồn là đạo văn, dẫn nguồn là làm khoa học. Cái bọn có chút chữ tiếng Anh mà không có não còn nguy hại hơn, tao là tao còn biết xào nầu cho đẹp văn bản nên hàng tao nhận mới nhiều. Cứ thế, nguyên tắc đấy, không dẫn nguồn là đạo văn, dẫn nguồn là làm khoa học.

Hôm qua ngồi nghe hai ông anh cùng phòng nói chuyện nghề mà toát mồ hôi hột, ở Hằng Xái, gió nhiều khi lạnh, nhưng vài lần trúng gió cũng không choáng váng âm u ê ẩm như cuộc rượu hôm qua.

Tối qua anh Trường làm một tràng vậy, sáng ra anh lại hiền hiền lành lành, à thì ra khi nào anh cũng ngồi gõ máy tính, mình biết rồi, có lẽ anh đang đẻ cái luận văn hay luận án luật cũng nên, đẻ thì có tiền, tiền anh kiếm với tiền anh Long nuôi vịt nó khác nhau, nhưng các anh ấy kiếm được tiền.

Mình thì tiền toàn vay thằng Hoàng, không biết khi nào mới trả nổi. Nhớ, mình cũng làm cái luận văn cho nó, may thế chứ lại. Té ra, mình có duyên với anh Trường, cũng có quý nhân phù trợ vì được cái viết lách nghiên cứu cũng được, làm cho Hoàng cái luận văn, nay nó trả ơn nhiều thứ quá, mình cũng thấy nhục nhục mà vẫn đang nhận, vì không nhận, mình đếch có tiền, quyền đâu mà có tiền. Châm ngôn của anh Trường hay, copy không dẫn nguồn là đạo văn, copy có dẫn nguồn là nghiên cứu khoa học.

Shopee giảm giá       Lazada voucher      Piecardin          Vnpay          Highland       VIB Bank

Trong thế giới này, từ đàn vịt đồng của anh Long cho đến các luận văn luận án của anh Trường, nó không tự nhiên tồn tại. Chúng ta đứng ở góc nào để nhìn thấy điều gì phía trước kia, và đi đến đâu trong ngày tới, đó là những thứ làm mình nghĩ ngợi.

Ra thủ đô học có cái hay, học thêm những bài học không phải khi nào ở Hằng Xái cũng có để học. Thủ đô thế này mới là Thủ đô chứ lại.

Anh Trường 41 tuổi người quê gốc Hải Phòng, anh hút thuốc lào cho vẻ là dân quê, chứ anh ở phố, đi tây lâu lắc rồi, có phải mấy năm mới về quê một lần. Anh tự hào bảo tao không lòng vòng, tao Hải Phòng. Mà phải hút thuốc lào bằng cái điếu anh ấy thửa riêng mang theo mới chịu, vừa rít, vừa bảo anh Long 37 tuổi là sao chú máy đi học muộn thế, anh là do trở ngại, còn chú lạ nhỉ.

Anh Long bảo đời anh bạc, năm ngoái ông chánh Khải nghỉ hưu, em mới ngóc lên, chứ xong luôn đời anh ạ. Năm 31 tuổi, danh sách đi học cũng xong rồi, gần chốt. Thế nhưng thế quái đứa nào nó lại tố em với cái Đào cặp với nhau, mà em có biết cái Đào cũng cặp với ông chánh Khải đâu. Khổ, em ngây thơ nào có biết, thật Đào nó khôn lắm, anh gặp chắc gì thoát, thôi thôi nó ngọt nước lắm, giờ vẫn còn phơi phới kia kìa. Lúc đó, Đào mới bỏ chồng, đơn thân, nghĩ chỉ cặp nhau giải quyết nhu cầu cho vui thôi, ai ngờ có thằng chơi em, nó tố cho chánh Khải biết, chánh Khải không nói không rằng chỉ đạo bảo riêng thằng Long thì gác lại đã, chưa học hành gì sất.

Từ đó, không những bị điều đi xa xôi hẻo lánh, em còn bị đì đủ kiểu, cả một đội ô hợp xung quanh chánh Khải nó chèn ép, tìm mọi cách hạ uy tín, làm đủ mọi trò để em không thể nào ngóc đầu lên được. Nhưng trong cái đen cũng có cái hay, tránh được cái Đào đời nhẹ hẳn. Em thì em chấp nhận, có nhiều anh em bảo thôi chánh Khải đã chốt vậy, họ không giúp em được, phải đợi chánh Khải về, có ông bác bênh bên em, nhưng em không nói lộ, ra cả ngoài kia, sang cả tỉnh, vận động để đẩy chánh Khải đi nơi khác, nhưng khi họp để lấy ý kiến, rục rịch, chánh Khải lại có thằng Nhu chủ mỏ đá tháp tùng ra ngoài kia lo hết, lão chỉ muốn làm chánh tỉnh, không chịu đi đâu, xin làm đến về hưu. 

Chờ cho chánh Khải về phải mất gần sáu năm trời. Đôi khi chờ đợi không phải là hạnh phúc nhưng không phải lúc nào cũng vô nghĩa.

Có ông anh bên vợ làm trại vịt, em về góp vốn nuôi vịt bác ạ, nuôi vịt, mỗi lứa cả mười vạn quân, nuôi thả trong đầm ruộng cá mười mấy ha mênh mông. Nói chung cả năm sáu năm qua trong đầu em toàn tiếng vịt kêu em chả thèm quan tâm chánh Khải, lão về cái, có người lại thương em sắp cho em đi học ngay. À, em kể nghe, sau mới biết thằng Trụ đệ tử chánh Khải chơi em. Hắn theo chánh Khải leo vù vù, bằng tuổi em chứ mấy, nay làm chánh văn phòng tòa tỉnh, to chứ đừng có đùa được, thế nhưng to thì có người to hơn, cứ đợi đó, em học về mà bổ nhiệm, liệu chừng, báo vui các bác, không những chánh đương nhiệm giờ thương em, mà ngoài này cũng thương em. Đời em lên voi xuống chó, cả chục vạn quân vịt em nuôi chung với ông anh bên vợ không phải nuôi cho vui. Có lúc cũng phải chăn vịt để nuôi việc lớn, bọn nó chơi mình kiểu gì thì mình tìm đúng cách bọn nó để chơi lại, từ từ chứ đâu có vội.

 Anh Trường thì khác, chuyện là anh giỏi ngoại ngữ, được đi học thạc sỹ hơn hai năm nước ngoài, về được giao làm nghiên cứu trong tòa, nhưng cái anh học chẳng tham gia mẹ được gì vào cái nền tư pháp nước nhà cả. Hệ thống của người ta khác, con người của người ta khác các chú có hiểu không, để anh nói cho nghe nhé. Nếu ba bên mà họp với nhau để bàn thì có độc lập không? Nhưng họp ba bên đã là cái đinh gì, các chú ngây thơ lắm, này nhé có vụ đã họp đi họp lại rồi, nhưng cái đếch gì cần họp, chỉ cần cú điện thoại của ông anh cả trên ba ông ngồi họp thì rồi sẽ như thế nào? Độc lập ở đâu, chỗ nào các chú chỉ anh nghe.

Anh nói các chú nghe, nếu ta vận hành khoa học một chút, thực ra đéo cần sáng tạo mẹ gì, copy vài mô hình đã được kiểm nghiệm thực tế của bọn nó làm tốt rồi, thì hệ thống sẽ vận hành êm thôi, chứ loay hoay chửi nhau làm màu với nhau họp hành hội thảo làm gì. Lại hội thảo nữa, chuyện người ta lấy ý kiến trẻ em để làm luật hình thức đã là gì, cái hình thức nó nhiều lắm, hưu trí, chiến binh, đủ cả, ở ta toàn dân nên phải diễn cho đủ.

Tập huấn giải ngân thì khác mẹ gì mấy cái hội thảo giải ngân, ban đầu các hội thảo anh đi hết mà, thấy có mấy ông giáo sư, tiến sĩ học tây học ta đến dự, ông thì nói Nga ngon, ông bảo Pháp chuẩn, ông nói bọn Anh Mỹ bờ rồ loạn lên, ông thì đòi theo anh Trung Quốc. Rồi các ông này lại chửi nhau với các đội bưng bô bồi bút ít học nhưng làm to. Nay thì hội thảo người ta ít mời mấy ông chửi bới rồi, mấy tay ít học nhưng làm to khôn ra, đếch mời mấy tay đến nó chửi mình. Hội thảo giờ là đám dễ bảo, nơi tổ chức phải lúc thì đi Đà Nẵng, lúc Sài Gòn, lúc Hạ Long, lúc Nha Trang, lúc Đà Lạt, lúc Vũng Tàu. Hội thảo cần mẹ gì khoa học và trí tuệ, nó phải là nơi nào đẹp lạ dễ thương nghỉ dưỡng các chú mày có hiểu không.

 Có lẽ, anh Trường chỉ nói hăng thế này khi đã làm vài cút rượu vào, chứ bình thường anh im như thóc, toàn chúi đầu vào máy tính. Có cảm giác khi tỉnh rượu, đâu đâu anh cũng sợ, anh ấy sợ cấp trên, anh ấy sợ đồng nghiệp, anh ấy sợ bạn học, anh ấy sợ cả vợ. Đời cho anh ấy nhiều nỗi sợ, chỉ mỗi khi rượu hơi sương sương vào anh ấy chửi cả cuộc đời.

 Anh bảo, có mấy loại đi học nước ngoài về. Cái bọn mà ở lại được hay về mà chui vào được các tập đoàn kinh tế lớn kiếm ra tiền không nói. Còn cái bọn được nhà nước nuôi cho đi học này về cái bộ dạng nửa tây nửa ta nửa mùa kiến thức nửa mùa chuyên môn, hàn lâm không ra hàn lâm, nhưng thực tế nó chưa có thực tế, nó đôi khi lờ nhờ. Khi được đi thì oai lắm, người nhà nước, được nhà nước nuôi, nhưng khi về thì nhà nước dùng một thằng thạc sỹ đi tây về cũng giống như một thằng học tại chức online. Chẳng khác đéo gì cả, mà còn tệ hơn ấy chứ. Anh Trường bảo, thấy chưa, thằng Long nó học cái khoa luật đếch gì của cái trường gì không ai nhớ tên mà nó vẫn oai phong hơn tao. Đấy, nó có xe ngon, ngồi với toàn lãnh đạo tòa, đưa lãnh đạo tòa đi mát xa. Đấy, hàng vạn quân vịt thả đồng mới ngon, chứ tao có đéo mẹ gì ngoài cái hợp đồng cam kết phải cống hiến cho nhà nước, bỏ trước hạn thì đền tiền.

Mà bọn mày biết không, khi trẻ sợ bỏ việc ra ngoài thì phải đền tiền đi học, nhưng đến gần bốn mươi nản quá muốn bỏ thực thì hỏi dò mấy hãng luật lớn ở ngoài mấy tay bạn học cũ với mình về giờ nó cười bảo có thể nuôi nhậu quanh năm, nhưng còn về firm bọn nó, nó đéo nhận.

Vì sao không nhận à, mày ngu lắm em ơi, đúng là đồ nuôi vịt, anh mày học thạc sỹ luật Mỹ về đây, học đàng hoàng, đéo phải học online cấp bằng từ xa. Anh mày ở Hàn tu nghiệp nửa năm nữa ấy chứ, giờ tao là tiến sĩ luật rồi đấy chúng mày, ơ lại hỗn. Nhưng học tây vài ba năm đã ra cái mẹ gì, làm cái nghiên cứu sinh ở ta xong, thì đã là gì. Ở nước ngoài, lúc học bập bẹ tiếng Anh đã mất mẹ thời gian, cố gắng theo được lấy cái bằng thì chuyên một vấn đề thuộc đề tài làm, cũng chỉ mang tính học thuật hàn lâm chứ có con mẹ gì. Không có thực tế vứt, mày nuôi vịt, mày không biết cho ăn vứt, không biết phòng bệnh có mà vứt, đấy nuôi vịt cũng phải biết nuôi, chứ làm luật làm lệ làm án làm iếc mà đéo biết làm, vứt hết bọn mày ơi.

Tao học về thì sao à. Làm tay lục sự chết mòn chứ sao. Cũng vào tòa cấp cao, cũng làm nghiệp vụ, nhưng không va đập vào công việc gì thực tế đã học ở nước ngoài cả, nên giờ về mấy hãng luật chuyên nghiệp, bọn đó làm đầu tư, tư vấn, nó đéo thèm làm kiện cáo đất đai hôn nhân hay đi xin giảm nhẹ hình sự, nó làm tư vấn dự án tỷ đô, nó tranh chấp thì cũng đăng ký trọng tài bên Singapore để cãi với nhau, chứ nó đéo đến nộp đơn chỗ bọn mày rồi còn phải đút tiền để được giải quyết sớm. Đấy, thế thì nó khác tao, khác anh em mình, mày tao thách mày ra vào bọn đó mà soạn được cái hợp đồng trăm trang.

Shopee giảm giá       Lazada voucher      Piecardin          Vnpay          Highland       VIB Bank

Bọn mày có mà đếch, bọn mày chỉ biết ngâm thôi, ngâm gì à, ngâm án chứ ngâm gì. Án bọn mày làm đấy, tao làm tòa cấp cao, đọc mãi tao biết. Thấy chưa ngâm năm này qua năm khác, không đút cho mấy đồng thì có thằng đã vào nghị án rồi còn bày đặt nghị án kéo dài mấy ngày để nì nèo tiền bạc, theo luật thì thắng mẹ nó rồi, mà không tuyên, chờ đút đã. Hôm kia có ông chú bên họ, có cái kiện đòi nợ hơn bốn trăm triệu, tuyên không tuyên mẹ đi, nghị án kéo dài, rồi nó tạm dừng, rồi nó hoãn, giam người ta bốn năm trời. Xong có cái đếch gì đâu, bỏ ba mươi củ, nó tuyên án cái rẹt. Bọn mày cũng sẽ thế, tao lạ đếch vào, ông ấy gọi khóc với tao, nói chú lo là lo mày cũng đi con đường của thằng đó, nhục cả họ con ơi.

Đấy, mày thấy không, cỡ tao còn đéo biết đếch gì về một dự án ngân hàng nước ngoài vào, rồi mua hệ thống nhà máy lọc dầu, mua thiết bị điện mặt trời, tư vấn đầu tư cao tốc bắc nam, cái hợp đồng của bọn nó đến cả ngàn trang tiếng Anh Việt Nhật đủ kiểu chú em à. Đấy, tao mà bỏ, thì tao cũng bỏ ra làm tư vấn, chứ làm đếch thằng luật sư đi xin giảm nhẹ hình sự với đi chia đất cát rồi phải cúi xin mấy thằng như bọn mày thì tao đéo làm. Nhưng, tao cũng ngõ ý xin việc mấy firm ngon rồi, nó chửi khéo tao, anh giỏi quá, tiến sĩ, lại làm tòa, rồi đi nước ngoài rồi, giờ em tiền đâu trả. Có thằng thì bảo anh cứ đùa em, chắc anh đùa chứ gì, mà anh có thật em cũng không dám. Nhưng nó đểu đấy, nhận mình về làm cái văn bản của bọn chúng không xong đâu.

Mày nói đếch, tiến sĩ đếch gì mà giờ mới đi học, tao có đường tuổi tao có thể làm đủ thứ rồi chứ, nhưng đường ở đâu mà đường, các chú lại giả vờ không hiểu rồi.

Chú lại nói, tự hào đếch gì, có duyên nghề thì làm thôi, thằng nào mà chả lưu manh lúc này lúc kia để sống, anh mày cũng vậy. Nuôi vịt giỏi như chú, hơn anh tiền bạc, thì cũng chỉ đi rúc hầu các cụ, bố thí cho mấy vụ đâm chém đánh bạc, vài cái tranh chấp đất đai lặt vặt, rồi đòi nợ thuê cho bọn ngân hàng.

 Thì nói chung sống được, hầu các cụ được các cụ thương, không khổ đâu, như chú Long đó, suốt ngày đi mua thịt chó cho sếp thế, à không phải chó à, sếp thích món vịt quay à, mày thời thế, chủ đàn vịt vạn quân mà sếp lại thích vịt quay, thế thì mày quay cho ngập mồm quanh năm, sếp sướng mày sao khổ được.

Phải phù hợp các chú em ơi, á mày ở đâu nhỉ, Hằng Xái chứ gì, anh biết, lý tưởng con mẹ gì, mày xưa 25 tuổi còn lý tưởng, chứ mày 32 tuổi trên đầu rồi, thằng này 37, bọn mày lý tưởng đéo gì nữa?

Tao ngày xưa cũng mãnh liệt, hôm rồi, có thằng bạn học đại học xưa ra thi lên trung cấp, ngồi nhậu mà nó khóc, bảo cơ quan được nó với một con bé tranh nhau cái ghế phó chánh tòa huyện, mà thằng này chạy cũng mấy trăm rồi, ông cả tỉnh nhận rồi, sau kêu nó lên trả lại một nửa, bảo chú thông cảm anh, con bé nó ở ngoài kia gửi vào, mà nó đi hơn chú gấp hai, anh gửi chú lại một nửa, vì nói thật nửa kia anh lỡ lo cho người ta rồi, người ta không trả lại, thôi chú cố gắng, để anh sắp chỗ khác.

Cái đệch, thằng bạn mình bảo đéo có ngoài kia can thiệp gì cái chức quèn phó huyện cả, mà khổ nỗi con đó tiền bằng mình, nhưng nó đẹp xinh lắm mày ơi, nghe đồn ông cả tỉnh hốt rồi. Mà ông tham quá, trả lại mình một nửa, lão hốt nửa đó chứ đưa ai đâu, chứng cứ đâu mà đòi. Đấy, tiền mất, việc không xong, biết thằng nó chơi mình mà phải ngậm mồm vì miếng cơm manh áo con cái, chứ um lên trạng chết chúa cũng băng, khổ lắm các chú, anh cũng khổ chứ.

Xưa tao cũng lý tưởng, ước mơ nhiều lắm, nay đỡ rồi. Đỡ là vì sao à? Chú có hai đứa con ngoan không, hai đứa. Bố nó lỡ đi nước ngoài, mụ vợ nhà tao làm bên sở tư pháp, lương cũng đếch có đâu mà cứ đòi cho con học trường quốc tế. Anh mày nay sống bằng gì các chú biết không? Ngu thế, quyền đéo đâu làm giám đốc thẩm, chạy đếch, các cụ thôi chứ mình làm gì có cửa, à anh cấp cao, anh cấp cao nhưng làm đếch có quyền, không quyền tiền đếch các chú. Anh mày làm văn làm án kiếm tiền. Cô phó giáo sư hướng dẫn anh kết nối cho có việc mà hay bọn mày ạ, việc này tao làm được, đấy đang đánh cái luận án về hình sự đấy, một tay phó chủ tịch tỉnh đấy, bọn này mê bằng cấp lắm. Mỗi cái luận án chừng ấy, đấy, tao nửa, cô nửa. Bọn quan chức mà học kém lại hay muốn có bằng, chúng nó thích tiến sĩ, thạc sĩ lắm, trời, cái nào mà chả có giá, viết thuê đéo mẹ gì cần kỹ, xào nấu, copy nhất là lồng mấy nội dung sách nước ngoài vào, chú thích, rồi làm kỹ thuật cho nó không trùng, là được. Giờ đám học thạc sỹ tiến sỹ đông như lợn con, thì đúng một nửa học thật, tao chỉ cần một nửa học đểu, cô tao giới thiệu, tao sản xuất lấy tiền, thấy chưa, ăn thua gì, có mối phần tao hai trăm củ mà tao còn được thưởng thêm, ối đừng tưởng thấp.

Bọn mày lại dốt, bọn có chút tiếng Anh được như tao có cái lợi, có mấy cái sách tiếng Anh, chưa dịch ở Việt Nam càng tốt, dịch sơ, ném vào luận văn, luận án, rồi dẫn nguồn, thế là tránh được bắt bẻ học thuật. Ha ha mày ngốc, sao chép không dẫn nguồn gọi là đạo văn, sao chép có dẫn nguồn gọi là đang làm khoa học.

Bọn mày thấy mấy thằng cha viết lách mà trích dẫn nhiều, copy nhiều, dẫn nguồn nhiều bọn chúng tưởng chúng làm khoa học, đéo đâu toàn đi copy ý tưởng người khác, thế mới đau. Nhưng ta mà, chuộng chép ở ngoại cơ, dẫn nguồn là được, nhớ nhé, không dẫn nguồn là đạo văn, dẫn nguồn là làm khoa học. Cái bọn có chút chữ tiếng Anh mà không có não còn nguy hại hơn, tao là tao còn biết xào nầu cho đẹp văn bản nên hàng tao nhận mới nhiều. Cứ thế, nguyên tắc đấy, không dẫn nguồn là đạo văn, dẫn nguồn là làm khoa học.

Hôm qua ngồi nghe hai ông anh cùng phòng nói chuyện nghề mà toát mồ hôi hột, ở Hằng Xái, gió nhiều khi lạnh, nhưng vài lần trúng gió cũng không choáng váng âm u ê ẩm như cuộc rượu hôm qua.

Tối qua anh Trường làm một tràng vậy, sáng ra anh lại hiền hiền lành lành, à thì ra khi nào anh cũng ngồi gõ máy tính, mình biết rồi, có lẽ anh đang đẻ cái luận văn hay luận án luật cũng nên, đẻ thì có tiền, tiền anh kiếm với tiền anh Long nuôi vịt nó khác nhau, nhưng các anh ấy kiếm được tiền.

Mình thì tiền toàn vay thằng Hoàng, không biết khi nào mới trả nổi. Nhớ, mình cũng làm cái luận văn cho nó, may thế chứ lại. Té ra, mình có duyên với anh Trường, cũng có quý nhân phù trợ vì được cái viết lách nghiên cứu cũng được, làm cho Hoàng cái luận văn, nay nó trả ơn nhiều thứ quá, mình cũng thấy nhục nhục mà vẫn đang nhận, vì không nhận, mình đếch có tiền, quyền đâu mà có tiền. Châm ngôn của anh Trường hay, copy không dẫn nguồn là đạo văn, copy có dẫn nguồn là nghiên cứu khoa học.

Trong thế giới này, từ đàn vịt đồng của anh Long cho đến các luận văn luận án của anh Trường, nó không tự nhiên tồn tại. Chúng ta đứng ở góc nào để nhìn thấy điều gì phía trước kia, và đi đến đâu trong ngày tới, đó là những thứ làm mình nghĩ ngợi.

Ra thủ đô học có cái hay, học thêm những bài học không phải khi nào ở Hằng Xái cũng có để học. Thủ đô thế này mới là Thủ đô chứ lại.

Còn nữa….

Đây là nhật ký hư cấu, viết bởi một người đã có dịp đi cùng các sự thật của cuộc sống nghề luật

Voucher Lazada hot                 Vnpay        VIB Fianncial               Flash sale Highland           Viettel money

Tài liệu Luật

Tài liệu Kinh tế

Ôn thi công chức

Xem thêm: Bút ký nghề tòa án phần 1

Bút ký nghề tòa án phần 2

Bút ký nghề tòa án phần 3

Bút ký nghề tòa án phần 4

Bút ký nghề tòa án phần 5

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!